Nhưng VM có cách thật lẹ để chiếm đoạt

Gã cán bộ lớn tuổi lập tức nghiêm mặt nói ngay : đây là lệnh cấp bách của bộ Nội vụ cho chúng tôi phải bằng mọi giá mượn kỳ được các bảo vật vì chiều mai 2 phái bộ bạn đã tới , và sang ngày mốt sẽ chính thức tham quan các bảo tàng viện và di tích lịch sử thủ đô .Như vậy không có vấn đề trì hoãn và ông quản lý phải quyết định thay cho bà chủ .Vả lại Bộ Nội vụ, Chính phủ đứng lên mượn có văn thư giấy tờ làm bằng và cán bộ nhân viên chúng tôi đại diện biên nhận ấn ký bảo đảm thì còn e ngại gì ? Gã cán bộ thứ hai tiếp lời lên án thực dân đã đoạt ngang nhiều cổ vật quý giá , nên Chính phủ không thể để bảo tàng trống trơn , lèo tèo vài ba cái không đáng giá khiến ngoại quốc chê cười , nước ta có trên 4000 năm lịch sử mà nghèo nàn về lĩnh vực khảo cổ .

Trước áp lực của cán bộ , viên quản gia nhất định không nhượng bộ .Thấy tình thế khó giàn xếp êm , 3 cán bộ ra ngoài sân bàn với nhau . Lát sau trở vào gã cán bộ già dõng dạc nói vì tình hình gấp rút , chúng tôi phải giải quyết 1 trong 2 cách để ông quản gia chọn : một là ông phải thay bà chủ cho Chính phủ mượn số cổ vật yêu cầu trong thư Bộ Nội Vụ mà chúng tôi là đại diện nhân danh bộ sẽ làm giấy biên nhận và ghi rõ và đánh số các đồ vật để vi bằng . Hai là theo lời ông vừa thề và cam đoan mới đây là chúng tôi sẽ bắt đầu khám xét nhà , nếu thấy bà chủ trong nhà thì chúng tôi sẽ “xử trí” ông lập tức , và kế đó là chúng tôi cứ tự tiện khêng ra xe những đồ vật đã ghi trong tờ biên bản để lại

Viên quản gia bấn người không biết tính sao ? Nếu chịu giải pháp 1 thì quản gia làm sao có quyền cho mượn ? Nếu cho mượn ẩu không có lệnh chủ , lỡ mất mát hay gẫy bể thì ai chịu trách nhiệm ? Mà vô trong xin lệnh Chúa thì lòi tẩy chuyện mình đã nói xạo mấy lần qua …Còn giải pháp 2 thì tê bại , nguy hiểm hơn… .

Chúa Tiên ở trên lầu điện , chúng khám phá thấy sẽ rất phiền , dám giết quản gia, đồng thời tha hồ sang đoạt các bảo vật . Sau vài phút suy tính, cuối cùng quản gia đành phải cho mượn các bảo vật theo yêu cầu của Bộ Nội Vụ , song đòi có sự chứng kiến , kiểm thị của trưởng khu phố Hàng Bạc ký vào biên bản hợp thức . Bọn cán bộ chịu liền nhưng khi đến kiếm thì ông Trưởng Khu Phố không ở nhà .Người vợ cho hay chồng vừa về quê thăm mẹ già đau nặng chừng vài ngày mới lên .Thấy quản gia có vẻ muốn làm ngặt , gã cán bộ đanh nét mặt lý luận:

-Trưởng Khu phố làm sao bằng đại diện Chính Phủ Trung Ương ? Giữa cán bộ Nội Vụ là chúng tôi với viên Trưởng Phố bên nào quan trọng ? Ông cẩn thận lẩn cẩm quá ! Chúng tôi là cán bộ nhà nước mà không được ông tin cậy bằng 1 viên chức khu phố hay sao?

Gã đeo sà cột xua tay:

-Thôi . Không cần hỏi ông ta . Mấy anh bộ đội và bọn ta vào lục soát kiếm bà chủ thế nào bà cũng sẽ chịu cho Chính phủ mượn .

Dứt lời gã vẫy tay kêu mấy lính VM đứng ngoài cửa , khiến cho quản lý biến sắc xua tay không cho lính vào và trách :

-Các anh bộ đội cướp phá nhà dân hả ? Nhà chật , đồ đạt như rừng mà súng ống nghênh ngang , dù chẳng phá thì cũng như phá .

Gã cán bộ già trách lại :

-Tại ông ngoan cố, bất chấp lệnh của Chính phủ , coi ba cái đồ cổ nát còn hơn danh diện, uy tín Chính phủ trước mắt các phái đoàn ngoại quốc.

Gã thứ hai nói tiếp :

-Ông này phải đưa đi cải tạo, gột rửa đầu óc tư hữu, cá nhân chủ nghĩa mới có thể thành công dân tốt của chế độ ta. Vì tôn trọng quyền dân, chính phủ cử cán bộ đến điều đình mượn đàng hoàng , có giấy tờđảm bảo hẳn hoi. Chẳng bù giặc Pháp trước kia muốn cướp của ai thì cướp, chẳng hỏi han điều đình chi hết , ai mà hó hé chúng bỏ tù rục xương .

Sẵn đang bực tức, quản gia mượn dịp sửa lưng :

-Anh nói sai .Hồi Pháp thuộc anh còn nhỏ biết đâu chuyện đó . Chỉ nghe bọn ghét Tây thổi phồng , xuyên tạc , chứ Pháp nó đàng hoàng , không như các anh nhiễu dân mượn gì , đòi gì là đòi cho kỳ được bất kể dân có ưng hay không ? Cái gì các anh cũng nêu Chính phủ , nhà nước , nhân dân làm bung xung để bịt miệng , đóng hàm dân ..Nhân dân là ai ? Là các anh , là chúng tôi , là đồng bào , là tất cả 35 triệu dân Việt , nhưng nhân dân cũng chẳng là ai hết .Thôi .Nói lắm cũng chẳng ích gì, các anh muốn mượn những gì , hãy làm biên nhận để ký cho xong .

Không đợi quản gia lập lại câu nói , gã cán bộ trẻ thảo tờ biên bản , trong khi gã lớn tuổi và gã thứ 3 (cán bộ Tàu cộng về về Văn hóa Nghệ thuật) đi chọn lựa các đồ muốn mượn “nhè” toàn những thứ quý đẹp đủ cỡ , đánh số thứ tự , ghi biên bản rồi , chuyển ra xe , mãi đến chiều chở 4 xe mới hết . Trong Động Chúa Tiên 10 phần còn lại 2 , đồ đạc chỏng trơ loáng thoáng. Khi chiếc xe chót sắp chuyển bánh, viên quản lý rầu rĩ nói với 3 cán bộ:

-Theo điều ghi trên biên bản , chính phủ có cam đoan chịu trách nhiệm về việc sức mẻ, rạn bể , thất thoát số cổ vật đã trao cho các anh .Và trong 3 ngày sẽ hoàn trả chúng tôi nguyên vẹn , đủ số. Xin lưu ý các anh điểm đó.

Gã cán bộ già gật đầu cười , bắt tay quản gia vỗ về :

-Yên chí lớn đi ông anh .Đại diện Chính phủ chúng tôi đã cam đoan trên giấy mực tôn trọng các điều kết ước với gia chủ và quản gia . Sau 3 ngày các bảo vật này sẽ được hoàn trả đầy đủ và không sức mẻ .

Nguồn bài viết: Giai phẩm khoa học huyền bí trước năm 1975

Mời các bạn đón xem phần tiếp theo: Hồi 10 - Vụ giựt đồ ly kỳ làm sạt nghiệp Chúa Tiên