Tổ Gia dành cả một đêm để kể cho tôi về những chuyện đã qua. Câu chuyện vừa kết thúc cũng là lúc hừng đông đang lấp ló phía chân trời.
Từ bé đến lớn, tôi chưa từng nghe câu chuyện nào ly kỳ mà rung động lòng người như vậy. Tôi không biết phải nói gì cho phải, cũng không biết vì sao ông lại kể cho tôi nhiều chuyện đến thế. Tôi ngây người ngồi bất động, chén trà đã nguội tự bao giờ.
“Lượng ngốc!” Tổ Gia nói. “Giờ đây ngươi đã hiểu vì sao vừa rồi ta lại nói trước đây ta còn không được bằng ngươi như bây giờ chưa? Ta chỉ là một đứa trẻ ăn mày, giờ đây đã trở thành ông chủ. Còn ngươi dù sao cũng là một tiểu nhị, ngươi nói xem ngươi có thể là lão gia hay không?”
Tôi không biết phải trả lời ra sao, trong lòng nghĩ: ai có thể bì được với ông, tôi đây đến cắt tiết gà mà hai tay còn run nữa là. Ông giết hai người không chớp mắt, tôi chẳng thể có được cái gan và khí phách đó
Tổ Gia thấy tôi không nói gì liền hỏi tiếp: “Lượng ngốc, có muốn đi theo lão gia ta không?”
Tôi chấn động trong lòng, lẽ nào hôm nay Tổ Gia gọi tôi đến là muốn tôi đi theo ông gia nhập Đường khẩu? Làm kẻ lừa đảo sao? Tôi lạnh toát sống lưng. Bản thân tôi tuy nghèo thật, nhưng từ nhỏ không biết, mà có biết cũng không dám làm những việc Thương thiên hại lý, tôi sợ hãi nói: “Lão gia, tiểu nhân không có được bản lĩnh đó và cũng không có gan làm. Tiểu nhân chỉ cần có miếng cơm bỏ vào miệng là được rồi. Hơn nữa cũng không thể so được với ngài…”
“Ha ha ha.” Tôi chưa nói hết câu, Tổ Gia đã cười lớn, cười đến nỗi khiến tôi rùng mình nổi hết cả gai ốc.
Tổ Gia nói: “Ngươi muốn cả đời như thế này sao? Cả đời làm tên tiểu nhị ư? Không muốn kiếm tiền lấy vợ sao? Không con nối dõi là tội bất hiếu lớn nhất đó ngươi biết không?”
Câu nói này của Tổ Gia đã hạ gục tôi hoàn toàn. Nam nhi đến tuổi trưởng thành, ai không nghĩ đến chuyện thành gia lập thất? Ở quán trà, hàng ngày kẻ ra người vào tấp nập, nam nữ có cặp có đôi, tôi một mình lủi thủi nấp sau cánh cửa lén nhìn họ. Có lúc một cô nương xinh đẹp đến quán, khi pha trà cho người ta, tôi không thể không liếc nhìn cúc áo ngực phập phồng của cô ta, sau đó giả như không có việc gì rồi lập tức quay về quầy. Buổi tối, tôi cũng thường bó gối ngồi nghĩ, nghĩ đến ngày mình động phòng hoa chúc, sinh con đẻ cái. Nhưng lại nghĩ đến thân phận mình chỉ là tên nghèo kiết xác, bất giác tôi thở vắn than dài, phủi đít đứng dậy, đưa tay ngoáy mũi, sau đó vùi đầu mà đi ngủ.
Tổ Gia bỗng nhiên lại hỏi: “Lượng ngốc, mẹ ngươi qua đời như thế nào?”
Tôi trả lời: “Lao phổi ạ!”
Tổ Gia nói: “Đã tìm thầy lang khám cho bà cụ chưa?”
Nhắc đến việc này, tim tôi buốt nhói, tôi trả lời: “Ban đầu cũng có tìm thầy lang bắt mạch kê đơn mấy ngày, sau đó tiền hết, lại không có chỗ chạy vạy vay mượn, mấy thang thuốc chả mấy mà đã uống hết, tiếp sau đó bệnh phát nặng hơn, rồi thổ huyết, cuối cùng là…”
Tổ Gia nói: “Sau khi cụ chết thì an táng thế nào?”
Dường như Tổ Gia đang khoét sâu vào nỗi đau của tôi, đây là việc cay đắng chua xót nhất trong đời tôi. Mẹ già sau khi qua đời, không mua nổi quan tài, phải dùng chiếu bó lại, đặt nằm trong chiếc tủ đựng quần áo, rồi người trong thôn đến khiêng giúp đi, chôn cất một cách sơ sài như vậy. Mẹ già một đời đau khổ, cuối cùng đến manh áo liệm và cỗ quan tài cũng không có. Mỗi lần nghĩ đến việc này, tôi đều không cầm nổi hai hàng nước mắt.
Tổ Gia thấy tôi khóc, đưa cho tôi một chiếc khăn tay và nói: “Nếu ngươi vẫn muốn sống những ngày như vậy thì hãy trở về quán trà, còn nếu muốn đi theo ta, hãy quay lại đây.”
Ra khỏi phủ đệ của Tổ Gia, tôi chạy thẳng một mạch về quán trà. Lời nói của Tổ Gia cứ văng vẳng bên tai, tôi không biết mình phải lựa chọn như thế nào. Không hiểu vì sao Tổ Gia lại chọn tôi, tôi không phải là một người thông minh, bộ dạng trông rất ngốc nghếch, hơn nữa cái gan chỉ bằng con chuột nhắt. Chỉ riêng những điều này thôi đã là không hợp với nghề A Bảo rồi.
Sáng hôm sau, tôi vẫn đến quán trà. Cả đêm không ngủ, hai mắt đờ đẫn thất thần. Cộng thêm những chuyện của Tổ Gia đã nói cứ lảng vảng trong đầu, tôi không tập trung làm việc gì được. Buổi trưa, như thường lệ Tổ Gia đến uống trà, tôi không dám nhìn thẳng vào ông. Vẫn giọng nói quen thuộc, ông gọi: “Lượng ngốc, cho lão gia ấm trà Long Tỉnh!”
“Đến ngay đây!” Tôi cao giọng đáp lại, pha cho ông một ấm trà Long Tỉnh thượng hạng.
Ông vẫn cầm chiếc quạt trắng, vẫn uống trà, vẫn thong thả phe phẩy quạt.
Tôi nhìn vào mắt ông, ông không có phản ứng gì, tôi vội vàng đi tiếp đón những người khách khác.
Một lát sau, có hai người trẻ tuổi với thái độ ngông nghênh bước vào, tôi vội vàng chạy đến: “Hai vị, xin mời vào trong.”
“Mang cho chúng ta một ấm trà thượng hạng!”
“Đến ngay.” Tôi vội vàng đi pha trà cho họ, sau khi pha xong, tôi cẩn thận bê lên và kính cẩn: “Mời hai vị dùng trà.” Vừa quay lưng đi, tôi nghe thấy một tiếng “choang”, tách trà đã rơi xuống nền nhà tự lúc nào. Tôi cũng không biết tại sao lại rơi. Khả năng vừa rồi khi tôi quay người đi, tay áo đã vướng phải tách trà.
Ông chủ đã dặn dò, gặp phải trường hợp này, phải nhanh chóng xin lỗi, đồng thời xem nước trà nóng có bắn vào chân khách hay không. Nếu nước và lá trà dính vào chân khách, phải lập tức dùng ống tay áo của mình lau sạch.
Tôi cúi người xin lỗi liên tục: “Xin lỗi hai vị, xin lỗi hai vị.” Thấy trên chân một người khách bị nước trà bắn vào, tôi vội vàng ngồi thụp xuống, định bụng dùng ống tay áo lau sạch.
Vừa mới đụng vào chân, không ngờ hắn ta liền co chân, đạp mạnh tôi một cái vào ngực. Tôi cảm thấy mắt hoa lên, khí huyết đảo lộn, đau đến nỗi không thở ra được
“Khốn kiếp! Ngươi có biết đôi giày của ta đáng giá bao nhiêu tiền không? Cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi, cũng đòi lau sao?” Tên tiểu tử đó cao giọng mắng nhiếc.
Tôi ôm ngực ngồi bệt xuống chân tường, biết hôm nay lại gặp phải tình huống giống như lần trước, lần đó tôi cũng bị một cái bạt tai. Lúc này tôi chỉ mong sự việc này nhanh chóng qua đi. Tôi không muốn tranh cãi, mà cũng chẳng dám tranh cãi.
Ông chủ quán thấy sự việc không hay, vội vàng chạy lại, tươi cười nói: “Hai vị, xin hãy bớt giận, tên đồ đệ này của tôi không hiểu chuyện, tay chân vụng về. Xin lỗi hai vị, xin lỗi hai vị! Tách trà hôm nay miễn phí, xem như tôi bồi thường cho hai vị.” Sau đó quay người lại phía tôi: “Còn không mau cút đi!”
Tôi đứng dậy định đi, không ngờ tên tiểu tử đó nói: “Đợi một chút!” Sau đó vẫy tay về phía tôi: “Ngươi qua đây.”
Tôi nghĩ hắn định cho tôi một cái bạt tai, tôi ôm quai hàm chầm chậm đi lại, sợ hãi nhìn hắn.
Hắn cười với tôi và nói: “Ngươi xem bộ dạng của ngươi kìa! Như thế này đi, ngươi liếm hết những cọng trà dính trên giày của ta, ta sẽ cho qua chuyện này, nếu không, lão gia ta hôm nay sẽ đập nát cả ngươi và cái quán trà này!”
Tôi biết phận mình thấp hèn, từ nhỏ đã không ít lần bị người khác ức hiếp, nhưng việc liếm giày lần này quả thực chưa từng gặp bao giờ. Xem ra bọn chúng không coi tôi là người nữa. Tôi nhìn sang ông chủ cầu cứu. Với vẻ mặt vô cùng khó xử, ông chủ quán trà miễn cưỡng gật đầu, ra hiệu cho tôi lập tức liếm giày cho hắn.
Bỗng nhiên tôi nhớ đến Tổ Gia, quay đầu nhìn về phía bàn ông đang ngồi với ánh mắt cầu cứu. Tôi nghĩ rằng Tổ Gia nhất định sẽ giúp đỡ tôi bởi ông vốn là người hiệp nghĩa mà.
Không ngờ, Tổ Gia không nhìn về phía này, ông vẫn phe phẩy chiếc quạt, thong thả uống trà, dường như mọi việc đang diễn ra không dính dáng gì đến mình.
Tôi tuyệt vọng, chầm chậm quỳ xuống, thè lưỡi ra liếm sạch lá trà dính trên giày của hắn. Tên đó thấy vậy khoái trá bật cười ha hả.
Tôi cảm thấy bản thân mình đến chút lòng tự tôn cũng không có. Sau khi liếm xong, tôi liền chạy thẳng một mạch về phía nhà sau, tìm một góc vắng vẻ, òa khóc như một đứa con nít.
Đêm đến, tôi lặng lẽ đi về hướng phủ của Tổ Gia, đi đến nửa đường, lại do dự quay về, về được một đoạn, lại quay lại, cứ như vậy quay đi rồi lại quay lại, cuối cùng cũng đến trước cửa phủ.
Tôi đứng trước cửa, không biết giờ này ông đã ngủ hay chưa, thò tay gõ cửa. Cửa liền mở ra, người quản gia vừa nhìn thấy tôi liền nói: “Mau vào đi, Tổ Gia đang đợi cậu.”
Tôi ngây người ra rồi đi theo người quản gia, Tổ Gia đang ngồi một mình uống trà, thấy tôi đến: “Nghĩ thông rồi chứ?”
Tôi cúi đầu không nói, một lát sau, buồn bã nói: “Hôm nay… ngài đều nhìn thấy hết… con còn cho rằng…”
“Ngươi cho rằng ta sẽ giúp ngươi, đúng không?” Tổ Gia ngắt lời, “Ta nói cho ngươi biết, nếu là ta, ta sẽ lập tức giết chết hai tên khốn nạn đó, nhưng đó là ta, không phải ngươi. Bản thân ngươi phải có lòng tự tôn.”
Tổ Gia gầm lên một tiếng, tôi im lặng không nói
“Bản thân ngươi hiểu được là tốt rồi. Trên thế gian này, không phải cứ hiền lành, trung thực là có thể sống tốt. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi đến Đường khẩu đi.” Tổ Gia nói.
Tôi ngẩng đầu lên: “Tổ Gia, con…”
Tổ Gia nói: “Ngươi yên tâm đi, việc giết người đốt nhà, chẳng đến phiên ngươi làm đâu!”
Tôi đi theo Tổ Gia như vậy đó.
Nguồn bài viết: Tôi là thầy tướng số - Dịch Chi